Alice19sai on DeviantArthttps://www.deviantart.com/alice19sai/art/REMEMBERANCE-PJ-Deep-into-sakura-274547881Alice19sai

Deviation Actions

Alice19sai's avatar

:REMEMBERANCE PJ: Deep into sakura

By
Published:
2.6K Views

Description

That's late... But please, let me remember your smile, Isshi-san...
-------------------------------------------------------------------
[link]
-------------------------------------------------------------------
Tôi sẽ kể về một câu chuyện, một câu chuyện xảy đã lâu lắm rồi...
Nếu không có anh, có lẽ tôi đã quên mất nó...
Khi còn nhỏ, tôi rất thích thổi bong bóng xà phòng.
Tôi còn nhớ rất rõ... ngày ấy bầu trời rộng, cao và xanh thăm thẳm vô tận...
Khi ấy chưa có những tòa cao ốc... khi đứng trên ban công, cảm nhận gió luồn qua kẽ tóc, với cái ý nghĩ non dại trẻ thơ, tôi đã ngỡ rằng chỉ cần giang hai tay ra, là có thể ôm trọn lấy cả bầu trời...
Bong bóng xà phòng bay theo gió... tôi đã nghĩ một cách trẻ thơ rằng, lúc bong bóng "biến mất" chính là lúc chúng đã bay đến tận nới vô tận của bầu trời...
Và tôi cứ như vậy mà vô tư hồn nhiên phồng má thổi bong bóng...
Nhưng...
Từng ngày, từng tháng, từng năm trôi qua... có biết bao tòa cao ốc đã mọc lên vây lấy bầu trời... ko, là vây lấy chính tầm nhìn của con người.
Bầu trời thì vẫn cao, rộng và xanh thăm thẳm, nhưng con người chẳng còn muốn nhìn thấy vẻ đẹp đó nữa.
Và tôi dần phát hiện ra một điều bởi những tòa cao ốc đó...
Rằng... bong bóng xà phòng... ngay vào khoảnh khắc tôi nghĩ rằng chúng đã bay đến nơi tận cùng của bầu trời... thì chỉ trong một giây, một tích tắc trước khoảnh khắc đó thôi, bong bóng thực ra... đã vỡ rồi...
Vỡ rồi... không một dấu vết...
Từ khi nhận ra "sự thực" đó, tôi đã không đụng đến bất cứ một lọ bong bóng xà phòng nào nữa...
Có lẽ, "mộng đẹp" của tôi đã chấm dứt từ đó... ngay khi tôi nhận ra cái gọi là "phông nền sự thực"

...Mọi chuyện cứ thế dần dần đi vào quên lãng...
Cho đến khi tôi nghe được giọng hát của anh...
Thì tôi... đã một lần nữa... cầm lấy lọ bong bóng xà phòng... và một lần nữa thổi...
...thổi, không phải để nhìn chúng tan biến... mà là để khắc sâu vẻ đẹp mong manh của chúng trước khi tan vỡ...
Đời người cũng như bong bóng... lý tưởng hay ước mơ cao đẹp... đến lúc mất đi, những thứ hữu hình rồi cũng sẽ mục nát, sẽ chẳng còn gì sót lại...
Nhưng thứ còn được giữ lại... chính là hồi ức về người đấy
Dù chỉ là hồi ức nhỏ nhỏ về một ánh mắt, một nụ cười hay một câu nói, câu hát... cũng đủ để chứng minh sự tồn tại của họ.
Anh vẫn luôn sống... trong trái tim những người yêu quý anh...
Nhưng dẫu biết thế... thì tôi không thể phủ nhận cảm giác quặn thắt đau đớn của trái tim khi nhớ lại nụ cười của anh...
Bởi lẽ anh đã đem đến cho tôi, ko phải là mộng đẹp, những cũng không phải là ác mộng... mà là chìa khóa để mở những điều mà tôi đã quên mất từ lâu...
Tôi luôn nhớ rất rõ... từng lời anh hát... Anh hát về tình yêu, về chia ly, về hạnh phúc và cả nỗi buồn, mà như chỉ là kể lại một hồi ức từ xa xưa...
Không phải là đau đớn dằng xé... mà mỗi câu chữ anh hát ra, càng nghe càng thấm thía được cái sâu xa của nó.
..để mỗi khi nghe lại giọng lại anh hát, nhớ lại nụ cười trầm buồn chợt thoảng của anh...tôi lại vô thức để giọt lệ ích kỉ tuột khỏi bờ mi....
Nếu tôi có thể cảm nhận được hết ý nghĩa sâu xa của tiếng đàn Koto cuối những câu hát... nếu tôi hiểu được hết từng lời anh hát... có lẽ nào tôi sẽ được cứu rỗi...?
Tiếng đàn Koto, không hiểu sao... lần đầu nghe thấy... nhắm mắt lại, tôi cứ ngỡ như đó là âm thanh của mọi cảm xúc... ngay lúc vừa được cô đọng lại thì đã vỡ tan thành ngàn mảnh... găm vào trái tim kẻ nghe....

Tôi có một nguyện vọng... đó là vào mỗi dịp sinh nhật của anh, tôi có thể một lần nữa vẽ lại nụ cười của anh... bởi tôi không muốn quên đi nụ cười đấy...
Bởi tôi đã yêu vẻ đẹp tâm hồn của anh mất rồi...
Nụ cười của anh cũng không phải là nụ cười "thiên thần" hay "tỏa nắng". Với tôi, nụ cười của anh giống như ánh sáng trăng rằm phản chiếu trên cánh hoa anh đào trong đêm xuân...
Ở âm nhạc của anh tôi có thể cảm nhận khát vọng tìm kiếm "cái đẹp"... khát vọng ấy mãnh liệt và rực rỡ đến mức biến chính tâm hồn người mang nó thành "cái đẹp"...
Chỉ khi mất mát, mới nhận ra vẻ đẹp người mình yêu quý...
...chỉ như vậy thôi... như vậy thôi...
Xin cảm ơn anh... giờ đây tôi đã hiểu được vẻ đẹp mong manh phù du của bong bóng...
...tôi hạnh phúc... bởi mọi người sẽ nhớ đến anh, không phải vì anh chết ra sao, mà bởi anh đã sống đẹp như thế nào...


Tôi xin lỗi... vì cứ nhớ đến anh... là không thể kìm được cảm xúc...
-------------------------------------------------------------
I will tell a story, a story that had happened long ago ...
Without him, I might have forgotten it ...
As a child, I would love to blow bubbles.
I remember very clearly ... on the sky was wide and high and endless blue chasms ...
Then there are no buildings ... when standing on the balcony, feeling the wind passed through interstitial hair, with the thought of young wild child, I thought that I being able to embrace that wide sky ...
Bubbles flying in the wind ... As a child I thought, at the moment bubble "disappear" is when they flew to the ìnfinty place of endless sky ...
And I'm just so carefree innocence that bulging cheeks to blowing bubbles ...
But ...
Each day, each month, each passing year ... have so many buildings were springing up surrounded sky ... no, is stuck to the vision of human.
The sky is still high, wide and green chasms, but human no longer want to see that beauty again.
And I gradually discovered the truth:
Those bubbles ... At the moment I think they flew to the infinty place of the sky ... then just a second, a fraction of time before that moment, the bubble actually ... disapear .
Break and then ... without a trace ...
From knowing the "facts", I have not touched any of soap bubbles bottle any more ...
Perhaps, the "beautiful dream" I was over from there ... as soon as I realized the so-called "background facts"

... It all went so slowly into oblivion ...
Until I hear his voice ...
I ... once again ... took the bottle of soap bubbles ... and once again blowing ...
... Blow, not to see them disappear ... which is to deepen their delicate beauty before the break ...
Human's life like bubbles ... ideal or lofty dreams ... time pased, things that visible will rot, will be nothing left ...
But there are things to keep ... is the memories of people there
Although only a small memoir of a eyesight, a smile or a saying, singing ... is enough to prove the existence of them.
He is still alive ... ih the heart of who loved him ...
But... I can not deny feeling pain cramps my heart when I remember his smile ...
Because he gave me, is not the beautiful dream, the nightmare is not ... which is the key to open the things I had forgotten long ago ...
I remember very clearly ... every words he sang ... He sang of love, of separation, of happiness and sadness, but only as a memoir recounts the ancient ...
Not painful carving ... that each of the words he sang, the more poignant to hear more of it is so profound.
.. So when I heard his voice, remembering suddenly sad quiet smile of him ... I was unconscious for selfish tears slipped from my eyes ....
If I can feel the most profound meaning of the koto's sound ... if I understand every single word he sang ... I probably will be saved ...?
Koto's sound, somehow ... first heard ... close your eyes, I thought it was like the sound of emotions ... at the moment it has been freeze now it has been deposited, it was shattered into thousands of pieces ... dagger into the hearts who hear ....

I have a wish ... on each occasion it was his birthday, I can once again draw his smile ... because I do not want to forget the smile there ...
Because I fell in love with beauty and lose his soul ...
His smile is not smiling "angel" or "sparkling". To me, his smile like a full moon reflecting light petals of sakura on the night of spring ...
In his music I can feel the desire to find "beauty" ... aspirations intense and brilliant turn to the soul who brought it into the "beauty" ...
Only when the loss realized loved beauty ...
... Just like that's all ... the same time ...
Thank you ... I now understand the delicate evanescent beauty of bubbles ...
... I'm happy ... because people will remember him, not because of how he died, but by how beautiful he was ...


I'm sorry ... because I can't ... can't hold back the emotions ...
Image size
2048x1447px 814.43 KB
Model
HP Scanjet G3110
© 2011 - 2024 Alice19sai
Comments34
Join the community to add your comment. Already a deviant? Log In
stefonthesea's avatar
Awesome artwork and text;) Very beautiful painting:) Lovely colors and washes:) Drawing is awesome:) Great job!!